Thiếu niên bóng chuyền!! 39.6M Lượt xem. Thể Thao Hành Động Trường Học. Shoyo Hinata, một cậu bé đam mê bóng chuyền, đã bị đánh bại bởi cầu thủ thiên tài Tobio Kageyama trong trận đấu chính thức đầu tiên cũng là cuối cùng tại trường trung học cơ sở. Danh sách chương truyện Thiếu Niên Ca Hành (Đã Dịch Full) tác giả Chu Mộc Nam. 50. Chương 50. 51. Chương 51. 52. Chương 52. 53. Chương Hình hình ảnh Bác hồ với thiếu nhi Bác Nhớ các Cháu thiếu hụt Niên superman Miền Nam. Tháng 12 5 1968, những chiến sĩ trẻ miền nam đang học tập ở khu vực Tả Ngạn thì được 1 số ít cô chú với oto ra đón về Hà Nội. Chương 50: Ứng là cố nhân tới. Theo áo lục cô gái nói ra hai chữ, chỉ thấy một tầng nửa màu đen trong suốt hơi khói tại Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt phía trên cửa hàng tản ra. Lôi Vô Kiệt trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn về Tiêu Sắt. 100 Câu Chuyện Kinh Dị Ngắn (TNT Thời Đại Thiếu Niên Đoàn Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Những câu chuyện kinh dị ngắn này không đáng sợ như mọi người nghĩ, nó sẽ cho bạn có cảm rác rùng rợn, có muối. . Chương 36 Hình ẢnhJesus is eating with some publicans and sinners - Một ngày nọ, Chúa Giê Su đang ăn và nói chuyện với những người mà nhiều người khác nghĩ họ là người phạm tội. Một số người Pha Ri Si thấy Ngài. Hình ẢnhThe Pharisees murmured about Jesus eating with sinners - Những người Pha Ri Si tin rằng những người tốt không nên nói chuyện với những người phạm tội. Họ nghĩ rằng Chúa Giê Su không phải là người tốt vì Ngài nói chuyện với những người phạm tội. Hình ẢnhJesus tells the Pharisees three parables to help them understand why he was eating with sinners - Đấng Cứu Rỗi muốn giúp những người Pha Ri Si hiểu lý do tại sao Ngài nói chuyện với những người phạm tội. Ngài kể cho họ nghe ba câu chuyện ngụ ngôn. Câu chuyện thứ nhất là về con chiên đi lạc. Lu Ca 153; Những Lời Giảng Dạy của Tiên Tri Joseph Smith, 277 Câu Chuyện Ngụ Ngôn Thứ Nhất Con Chiên Đi Lạc Câu Chuyện Ngụ Ngôn Thứ Nhì Đồng Bạc Bị Mất Câu Chuyện Ngụ Ngôn Thứ Ba Đứa Con Trai Lạc Đường Chương 50 Ra là người quen tớiDịch & Biên Lãng Nhân MônSau khi cô gái áo lục nói ra hai chữ này, chỉ thấy một làn sương đen nửa trong suốt tỏa ra quanh người Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt. Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt cau mày, hạ giọng nói “Bí thuật? Nại Lạc Ngự Giới?”Nếu nói võ học là chính đạo, đạo pháp là kỳ đạo, như vậy bí thuật nghiêng theo hướng tà đạo. Hòa thượng Vô Tâm của Hàn Sơn tự tu luyện thần thông La Sát đường xen giữa võ đạo và bí thuật, đã được coi là tà môn quỷ dị. Có rất ít người thật sự tu luyện bí thuật, nghe nói chỉ có Khâm Thiên tự ở Thiên Khải có vài vị thiền sư cùng một ít bí thuật sư lác đác trong dân gian có trình độ cực cao trong phương diện này. Nguyên nhân có hai, một là vì tu luyện bí thuật cần tinh thần lực siêu cường, người thường không có thiên phú như vậy, hai là vì tu luyện bí thuật có phần vi phạm thiên đạo, người tu luyện thường ốm yếu tiều tụy, cuối cùng không thể chết già. Cô gái áo lục này là một trong số mười mấy bí thuật sư trong thiên hạ ư?Hơn nữa hai chữ cô niệm rõ ràng là Nại Lạc! Tiêu Sắt đã từng nghe thấy từ này, từ miệng một người vô cùng đáng sương đen kia bao phủ lấy người bọn họ, lúc này Tư Không Thiên Lạc đã bước một chân vào trong gian nhà, nhưng dường như cô hoàn toàn không chứng kiến làn khói đen quỷ dị này, chỉ nhìn lướt qua sân một lượt rồi mỉm cười với cô gái áo lục “Xin chào Diệp tỷ tỷ.”Cô gái áo lục gật đầu đáp “Thiên Lạc cô nương.”Tư Không Thiên Lạc vẫn nghi ngờ đi lòng vòng trong sân, thanh trường thương trong tay đung đưa không an phận. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau một cái, coi như hiểu biết thêm đôi chút về bí thuật này. Làn khói đen kia tạo ra một tấm bình phong, hai người có thể nhìn thấy mọi việc bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy người ở trong, cũng không thấy làn khói đen đó. Công phu như vậy quả thật vượt ngoài tưởng tượng của võ học, chẳng trách mọi người e ngại bí thuật cùng Tư Không Thiên Lạc đành từ bỏ, không cam lòng nhíu mày nói với cô gái áo lục “Diệp tỷ tỷ, nếu tỷ thấy hai tên tiểu tử thối chạy trốn tới chỗ tỷ, nhất định phải nói cho ta đấy!”Cô gái áo lục che miệng cười đáp “Hai tên tiểu tử thối ra sao?”Tư Không Thiên Lạc nói với giọng căm tức “Một tên mặc áo đỏ, một tên mặc áo xanh, đều rách lung tung rồi. Một tên cầm kiếm, một tên đeo gậy bên hông. Trông không giống người tốt!”Tiêu Sắt vô thức trợn mắt khinh bỉ, Lôi Vô Kiệt lại đặt tay lên chuôi kiếm, muốn thử xem có rút được kiếm ra gái áo lục suy nghĩ rồi lắc đầu “Chưa từng gặp hai người như vậy, nếu ta gặp chắc chắn sẽ báo cho Thiên Lạc cô nương.”“Vậy được rồi. Hai ngày tới thời tiết chuyển lạnh, thân thể Diệp tỷ tỷ không được tốt, nên nghỉ ngơi trong phòng thôi.” Cuối cùng Tư Không Thiên Lạc từ bỏ, tung người nhảy ra khỏi gian Sắt và Lôi Vô Kiệt thấy thế đang định chạy khỏi làn khói đen, nhưng lại phát hiện làn khói đó như dính trên người bọn họ, có làm sao cũng không bỏ đi được, trong lòng hơi hoảng sợ. Đúng lúc này, Tư Không Thiên Lạc lại đột nhiên đẩy cửa đi vào, nhưng trong mắt cô vẫn chỉ là cái sân trống rỗng, chính giữa sân là cô gái luôn khiến người ta có cảm giác tĩnh lặng thanh nhã. Cô gái áo lục mỉm cười với Tư Không Thiên Lạc “Thiên Lạc cô nương làm rơi cái gì à?”Tư Không Thiên Lạc đi vào, nhặt một cái lục lạc nhỏ trên mặt đất lên “Vừa nãy làm rơi cái này.” Sau khi nói xong mới đóng cửa đi này cô gái áo đen mới vung tay lên, làn sương đen từ từ tản mát, cô nhỏ giọng nói “Nại Lạc Ngự Giới của ta mới chỉ là sơ cảnh, không thể che giấu hết khí tức của các ngươi. Tuy Tư Không Thiên Lạc còn trẻ tuổi nhưng đã nhận được chân truyền của Thương Tiên, cho nên vừa rồi cô ấy đã phát hiện gì đó, quay lại lần nữa rồi mới đi hẳn.”Lôi Vô Kiệt gật đầu, ôm quyền “Đa tạ cô nương. Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương...”Cô gái áo lục lắc đầu “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đâu có tốn công sức gì. Ta gặp Thiên Lạc cô nương đâu phải một hai lần, cũng quen rồi.”“Đi thôi.” Tiêu Sắt kéo Tiêu Sắt, nói với cô gái áo lục “Đa tạ.”“Đợi đã...” Tiêu Sắt còn định phảng kháng nhưng bị Tiêu Sắt kéo đi, nhảy ra ngoài. Hắn vội vàng quay đầu lại, phát hiện cô gái áo lục vẫn đứng yên tại chỗ, gương mặt vẫn mỉm cười nhẹ lúc lâu sau, rốt cuộc cô gái áo lục cũng quay người, đẩy cửa bước vào trong phòng. Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, hạ giọng lẩm bẩm “Đã lâu lắm rồi.”Lúc này Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đã đi qua vài gian nhà, đương nhiên không nghe thấy câu này của cô gái áo lục. Lôi Vô Kiệt tức giận nói “Sao ngươi lại kéo ta đi?”“Chắc ngươi muốn hỏi đầu tiên là tôn tính đại danh của cô nương, rồi lại hỏi bao nhiêu cái xuân xanh, cuối cùng hỏi đã có hôn phối gì chưa?” Tiêu Sắt cười lạnh “Thế nhưng cô gái kia lại không trả lời câu hỏi đầu tiên của ngươi, còn nói chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần rồi, không phải cố tình cứu chúng ta. Làm vậy rõ ràng đang thể hiện thái độ vạch rõ giới hạn với chúng ta. Không mau mau chạy đi còn ở lại cưa với cẩm cái gì? Mà ngươi muốn gặp lại cô nàng cũng khó gì đâu, nếu Tư Không Thiên Lạc biết cô ấy, vậy ngươi cứ hỏi Đường Liên là biết.”“Hỏi ta cái gì?” Một giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên, hai người lập tức dừng bước, chỉ thấy phía xa có một người xách theo một bầu rượu đang quay sang mỉm cười nhìn bọn Vô Kiệt vui mừng đi tới “Đại sư huynh.”“Còn chẳng đánh nổi Tư Không Thiên Lạc, ta chẳng muốn làm sư huynh của ngươi.” Đường Liên mỉm cười, ném bầu rượu trong tay cho Lôi Vô Vô Kiệt vội vàng đón lấy, ngửa đầu uống một ngụm “Nếu có Sát Phố kiếm trong tay, ít nhất cũng đánh được ngang tay.”“Vì sao?” Đường Liên đột nhiên nghiêm mặt nói “Vì sao không rút kiếm?”Lôi Vô Kiệt buông bầu rượu xuống, thở dài, xoay thanh trường kiếm một vòng “Thanh kiếm này.”Đường Liên nhíu mày “Thính Vũ?”“Đúng, sư phụ nói đây là Thính Vũ kiếm do Kiếm Linh trủng rèn ra, là thanh kiếm biết nhận chủ, nếu không có ý chí rút kiếm phân sinh tử không thể rút được nó ra.” Lôi Vô Kiệt nhìn thanh trường kiếm, vừa rồi khi đối mặt với Ngân Nguyệt thương nó còn ngâm nga không ngừng, nhưng giờ lại cực kỳ yên tĩnh.“Kiếm do Kiếm Linh trủng của Bình Giang đạo Lý gia rèn ra quả thật khác biệt, nghe nói khâu cuối cùng trong rèn kiếm là cắt đứt bàn tay, dùng máu nuôi kiếm. Cho nên thanh kiếm rèn ra được xưng có hồn phách bám trên đó. Nghe nói hai thanh cổ kiếm nổi tiếng nhất Chuyển Phách, Diệt Hồn còn là dùng người nuôi kiếm.” Tiêu Sắt chậm rãi Liên mỉm cười “Với tư chất của ngươi, rút được kiếm ra chỉ là vấn đề thời gian. Khó khăn lắm mới có cơ hội xuống núi, hay là cùng đi uống một chén.”Hai mắt Lôi Vô Kiệt sáng bừng lên “Ta biết một quán rượu không tệ tại Hạ Quan thành.”Đường Liên hỏi “Chính là quán rượu mà ngươi uống một chén tăng một tầng cảnh giới?”“Đúng vậy, quán rượu Đông Quy. Nhưng ta dẫn sư huynh tới đó, sư huynh phải đáp ứng một điều kiện của ta. Ta muốn hỏi một việc.” Lôi Vô Kiệt Sắt huấn luyên một tiếng, không ngờ mới đó thôi Lôi Vô Kiệt đã mê mẩn cô gái áo lục tới mức như lời tiếp theo của Lôi Vô Kiệt lại khiến hắn kinh ngạc.“Ta muốn hỏi, giữa Lôi Oanh, Triệu Ngọc Chân, Lý Hàn Y rốt cuộc có chuyện gì?”Đường Liên ngây ra một chút, gật đầu cười nói “Đúng vậy, không phải tùy tiện tìm quán trà nào cũng nghe được chuyện về bọn họ.” Trình Dược biết rõ hắn cũng không phải tiếc tiền, cười một cái nhưng cũng không bị lây nhiễm sự sung sướng của hắn, xoay người yên lặng vào phòng. Ninh Cảnh Niên vốn cũng nghĩ theo sau nhưng nhìn thấy đồ ăn tán loạn trên mặt đất, vẫn là trước tiên đi ra ngoại viện, vừa ra đến bên ngoài liền nhìn thấy người ngã trên mặt đất mới hiểu được vì sao vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không có ai vào xem, đành phải đi xa hơn một chút gọi người đến xử lí, thuận tiện phân phó lại đem bữa tối lên. Quản gia biết tin nhanh như chớp chạy tới, nhìn thấy một đống người nằm trên đất, lau mồ hôi hỏi có cần cho người canh gác toàn phủ hay không, Ninh Cảnh Niên lắc đầu nói không đáng lo ngại, nhấc chân vốn định bước đi lại dừng lại, gọi quản gia không cần phải lại lưu người canh gác trong nội viện. Quản gia mặc dù khó hiểu, nhưng chuyện của chủ tử chính mình không thể quá phận, cấp trên phân phó xuống dưới làm cái gì thì làm cái Cảnh Niên nghĩ chính là Triệu Tốn kia võ công cao như thế, hôm nay Trình Dược nếu thật muốn đi theo hắn, khẳng định ngăn không được, toàn bộ gia đinh trong viện nhiều lắm cũng chỉ làm cho người ta luyện thân thủ mà thôi. Lúc trước kêu một loạt người vây quanh ở ngoại viện, không có chuyện gì, chỉ là sợ Trình Dược trốn đi, bây giờ nhìn thấy y không có ý tứ rời đi còn thủ một loạt người như vậy không phải là muốn chứng minh cho người ta biết rõ bên trong có ẩn giấu cái gì sao! Cũng bởi vì hiểu được Trình Dược không có ý niệm rời đi trong đầu, trên đường trở về phòng, Ninh Cảnh Niên chứa đầy ý cười, ngược lại gia đinh quen nhìn hắn mặt lạnh, lúc này nhìn thấy hắn chắc chắn trợn mắt há hốc Cảnh Niên biết rõ Trình Dược da mặt mỏng bởi vậy ở bên ngoài liền khắc chế chính mình phát hồ, ngăn lại biểu tình thiếu đứng đắn nhưng khi đóng cửa lại, nghĩ đến trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, lại cười hắc hắc, bộ mặt thật liền lộ ra. Trình Dược ngồi trên ghế thấy bộ dáng hắn như vậy tiến vào, dở khóc dở cười, tâm tình đang nặng nề cũng bị hắn làm cho khuấy động không ít. Ninh Cảnh Niên muốn chính là kết quả như vậy, tỏ rõ uy nghiêm trước mặt người khác cho người nhà thấy, còn ở trước mặt Trình Dược, hắn vẫn là Cảnh Niên của ngày nào. Cho dù Trình Dược so với hắn lớn hơn ba tuổi, thỉnh thoảng sẽ có lúc đem hắn xem như hài tử nhưng hắn lại sớm hiểu rõ y, gặp nhu thì phải nhu, gặp cương thì phải cương, cố ý phục tùng nhượng bộ thì như thế nào, khiến cho y nở nụ cười mới là quan trọng y cuối cùng sắc mặt cũng giãn ra chút ít, Ninh Cảnh Niên tranh thủ thời gian từ từ đi tới, ôm lấy y cùng nhau ngồi trên ghế, cũng may cái ghế khá lớn, bằng không hai cái đại nam nhân chen chúc nhau quả là rất khó chịu. Ninh Cảnh Niên mở miệng trước, hỏi y ý định ngày mai khi nào đi tìm Triệu huyện lệnh, Trình Dược không nghĩ nhiều liền nói, sáng sớm phải đi. Y một tiếng không báo liền biến mất vài ngày làm cho Triệu đại nhân lo lắng quả thật là không đúng. Nói đến đây, Trình Dược không khỏi bất bình tức giận trừng mắt liếc hắn, hai ngày trước cùng hắn nói về chuyện của Triệu huyện lệnh thì đã nhớ ra y đến An Dương thành còn chưa thông báo một tiếng, sau đó được Cảnh Niên xoa dịu, nói lập tức phái người đi báo, lời vừa mới dứt, Cảnh Niên lại quấn lấy mình đi đến bên giường, kết quả cuối cùng chính là cả hai người đều không nhớ rõ việc này, làm hại Triệu huyện lệnh lo lắng. Cảnh Niên ngượng ngùng cười, nhanh chóng đổi đề tài.“_Dược, ngày mai ta với ngươi cùng nhau đi.”“_Không,trước một mình ta đi.”Ninh Cảnh Niên vừa nghe lập tức chu miệng lên, vẻ mặt không thuận theo.“_Chúng ta đều đã bái đường thành thân, ngươi sao lại có thể không dẫn ta đi gặp nhạc phụ!”Đều đã là nam nhân gần ba mươi tuổi còn giả bộ như tiểu hài tử, tuy mặt mày sớm đã không còn vẻ ngây thơ nhưng khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp tựa bạch ngọc nhìn vào bất quá cũng chỉ mới hai mươi, giả ngây giả ngô vẫn rất là doạ người, chỉ là thanh âm sớm không còn điểm thanh thuý, nói ra liền thấp trầm khàn khàn, Trình Dược bị hắn làm cho toàn thân nổi da gà, nhịn không được đứng cách xa hắn một chút, một bên lui ra ngoài, một bên cười mắng“_Đều đã làm cha, còn học bộ dáng tiểu hài tử, ngươi không biết xấu hổ!”Ninh Cảnh Niên giả vờ hứng thú, một tay che nửa bên mặt, một tay kéo lấy ống tay áo Trình Dược, trong miệng không ngừng nói“_Ta xấu hổ, ta xấu hổ, Trình bộ đầu~mau tới giúp ta trốn a!”Được lắm, lúc này lại là thiếu phụ!Trong phòng đóng cửa, Trình Dược lượn qua lượn lại trốn hắn, ngoài miệng một mực cười“_Ninh Cảnh Niên, ta thật sự không nghĩ tới a, ngươi còn có năng khiếu con hát trời cho!”Cảnh Niên học tư thái tiểu nữ nhi, giật lấy vạt áo, nũng nịu quay người đi, phong tình vạn chủng mà ném qua một cái mị nhãn, co kéo thanh âm nói“_Quan nhân, còn chưa nghe nô tỳ vì ngài hát xong một khúc nguyệt sương đã bỏ đi.”Dứt lời liền học theo con hát hướng Trình Dược làm lễ, lợi dụng lúc Trình Dược bị hù đến sững sờ, mở miệng liền hát“_Nguyệt viên chính thượng trăng tròn trên đỉnh, nhị tỷ đối kính sơ trang trang điểm, tình lang đẩy cửa vào, nhị tỷ ra nghênh đón, một người xuy thổi nến đỏ, một người cởi xiêm y, nguyệt nhi viên tháng trăng tròn, sương dạ lương sương đêm lạnh, trong chăn hảo khoái hoạt...”Học thanh lâu kĩ nữ tiếp khách hát dâm khúc, Ninh Cảnh Niên xướng bày ra bảy phần mị hoặc ba phần ái ý, Trình Dược nghe thấy trên mặt gấp đến bốc khí, cuối cùng nhịn không được nhào tới muốn che miệng hắn lại. Ninh Cảnh Niên chỉ chờ y chạy đến ôm lấy mình, hai tay đồng thời cũng gắt gao ôm lại, cúi đầu, tại trên mặt y hôn xuống, Trình Dược mặt càng đỏ, một mực muốn đẩy hắn ra, Ninh Cảnh Niên có thể nào như y mong muốn mà thả y ra, ôm chặt, hai người liền hướng đến trên giường ngã xuống. Ninh Cảnh Niên áp lấy Trình Dược, khoá lấy hai tay nhìn y. Mới vừa rồi còn huyên náo thái quá, Ninh Cảnh Niên lúc này lại lẳng lặng nhìn y, Trình Dược còn tưởng rằng hắn có việc, cũng không nhanh chóng đứng lên, đang muốn mở miệng hỏi, hắn nói“_Dược, tâm tình tốt hơn chưa?”Trình Dược sững sờ rồi mới hiểu được hắn vừa rồi là cố ý cùng y hồ nháo, ngàn vạn nhu tình lập tức tràn đầy trong lòng, thật không hiểu sao ông trời lại đưa một kẻ si tình như thế tặng cho mình, Trình Dược cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, mặt áp vào nhẹ nhàng cọ cọ. Thấy trong mắt y cuối cùng cũng không còn vẻ nặng nề như cũ nữa, Ninh Cảnh Niên mới thả lỏng một chút, nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy y.“_Dược, ngươi không muốn ta đi, ta đây sẽ không đi.”Ngừng một chút, hắn lại nói“_Bất quá, ngươi đã đáp ứng ta, không cho phép rời đi, ngươi phải đi cùng ta. Chuyện trong nhà ta sẽ xử lí tốt, sẽ không để ngươi khó xử.”Trình Dược biết rõ hắn luôn vì mình mà suy nghĩ, mà y lại luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, liền khẽ nói“_Không, là ta làm ngươi khó xử.”Ninh Cảnh Niên muốn nói gì đó, Trình Dược thấy liền ngăn lại, tiếp tục nói“_Ngày mai ta hướng Triệu đại nhân nói rõ ràng tất cả, Triệu đại nhân anh minh, suy nghĩ thoáng, nhất định có thể hiểu được. Trong lòng ta còn chút sự tình chưa thông, những chuyện này có lẽ hắn có thể cho ta giải đáp, cho nên, bất luận như thế nào ta cũng phải đi một chuyến.”“_Cảnh Niên, lần sau chúng ta lại cùng nhau đi, được không?”Như thế nào không được? Đồng ý lần sau, đại biểu y thật sự sẽ không lại rời đi nữa. Ninh Cảnh Niên cao hứng nâng thân trên lên, đang muốn sáp lại gần hôn vài cái, ngoài phòng liền lần nữa truyền đến tiếng hạ nhân đưa thức ăn lên. Ninh Cảnh Niên hừ một tiếng mất hứng nhưng vẫn phải đi mở cửa, trước khi đi nói“_Hi vọng lần này thật sự là người đưa đồ ăn lên.”Trình Dược không nói lời nào, cười nhìn hắn đi ra mở sớm hôm sau, Ninh Cảnh Niên đã chuẩn bị sẵn mã xa, một đường đưa Trình Dược đến khách điếm của Ninh gia. Khách điếm này rất dễ tìm, là cái lớn nhất trong thành, danh tiếng vang dội, tuỳ tiện tìm người hỏi đều có thể chỉ dẫn đến nhất thanh nhị sở. Ninh Cảnh Niên sau khi đưa người đến đó cũng không có khởi hành rời đi, ngược lại sai người chuẩn bị một phòng, chính mình ngồi bên trong ngày nay sự vụ tồn đọng có điểm nhiều, chỉ là hôm nay bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ muốn làm việc, nhưng vừa nghĩ đến một ngày lại một ngày tồn đọng, ngày sau sẽ càng mệt mỏi hơn, hắn cũng đau đầu liền gọi người đi tìm Ninh gia đại quản sự tới đây tìm hắn, hắn tự mình uỷ nhiệm bọn họ đi xử lí một số chuyện tương đối khẩn cấp nhưng cũng không quá quan trọng. Bên này Ninh Cảnh Niên vẫn như cũ không được an nhàn, bên kia Trình Dược dưới sự chỉ dẫn của điếm tiểu nhị trực tiếp lên lầu, đi đến tận trong cùng, cuối cùng chỉ vào một cánh cửa nói“_Vị khách nhân này, đây chính là phòng chữ thiên nhất hào.”“_Đã làm phiền ngươi.”Dẫn đường xong điếm tiểu nhị rời đi, Trình Dược đưa tay gõ cửa, sau phòng truyền đến thanh âm Triệu huyện lệnh“_Mời vào.”Lúc này mới đẩy cửa đi vào, vào đến trong phòng, đầu tiên tỉ mỉ nhìn, quả nhiên được trang trí thực tráng lệ, chủ phòng Cảnh Niên hiên so với phòng này xem ra còn kém một chút, bất quá đây cũng là bởi vì Trình Dược lúc trước ở tại Cảnh Niên hiên, Cảnh Niên biết y không thích quá hoa lệ nên bài trì mới được sửa lại tương đối đơn giản, bằng không có mười cái phòng chữ thiên nhất hào so ra cũng còn kém, nhìn bài trí phòng Ninh lão gia liền sẽ biết. Triệu huyện lệnh đang chỉnh trang, thấy y tiến vào liền hướng y nở nụ cười.“_Triệu Tốn đâu?” Trình Dược nhìn quanh không thấy người liền hỏi.“_Hắn biết rõ ngươi sẽ tới, thức thời đi ra ngoài rồi, nói thuận tiện mua chút đồ ăn trở về. Ngày hôm qua hắn đi ngang qua một tiệm bán thịt dê, cảm thấy mùi vị ở đó rất tuyệt. Nào là thanh chưng dương nhục, khảo dương nhục, lỗ dương nhục, sao dương nhục, dương nhục diện, dương nhục phao mô thịt dê chưng, thịt dê nướng, thịt dê kho, thịt dê xào, mì thịt dê, thịt dê ngâm đều có tại trong tiệm.”Trình Dược nhịn không được cười“_Hắn vẫn là thích ăn thịt dê như thế.”“_Hắn chính là một con lang, không thể bỏ qua dê được.”Triệu huyện lệnh để cho y ngồi xuống.“_Ngươi ăn chưa?”“_Ăn rồi.”Triệu huyện lệnh gật gật đầu, cầm lấy ấm trà châm trà cho y, biết rõ y rất thích uống trà, vẫn là trước khi Triệu Tốn xuất môn bảo hắn chuẩn bị, bây giờ còn đang bốc lên nhiệt khí.“_Ngươi cùng An Dương thủ phủ Ninh Cảnh Niên danh chấn khắp thiên hạ là chuyện như thế nào?”Trình dược cầm lấy chén trà đang muốn uống, nghe hắn hỏi trực tiếp như thế liền may mắn chính mình không có uống hết, bằng không chắc chắn bị sặc. Trình Dược bị hắn hỏi như thế mặt có chút nóng, trước liếc mắt nhìn khuôn mặt thản nhiên cười của Triệu huyện lệnh, sau mới nhỏ giọng nói“_Triệu đại nhân…”“_Ân?”Một tiếng ân này mặc dù nhu hoà nhưng tính uy hiếp đến mười phần, Trình Dược nhìn mắt hắn cùng với vẻ mặt giảo hoạt lúc đối mặt với nghi phạm cũng giống như vậy, trong tiếu ý còn chứa vài phần hàn quang. Trình Dược có chút khốn quẫn gãi gãi đầu, sau nửa ngày do dự mới bằng lòng đổi cách xưng hô“_Lạc Thừa ca.”Triệu huyện lệnh đại danh là Triệu Lạc Thừa, bởi vì lúc cứu Trình Dược y mới mười lăm tuổi, Triệu huyện lệnh đã là mười tám, mặc dù không lớn hơn là bao lại cứ thích cậy lớn lên mặt, kiên quyết bắt Trình Dược gọi hắn là Lạc Thừa ca. Trình Dược lúc ấy luôn ngày không đủ ba bữa cơm, gặp gỡ hắn chính là lúc đói bụng đến chân đứng cũng không vững, chỉ thiếu một bước là tiến vào diêm vương điện, tự nhiên vừa gầy vừa nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với Triệu huyện lệnh cơm áo không lo, kêu một tiếng ca ca là đương nhiên ở đây ý muốn dùng vóc dáng so sánh để xem ai lớn hơn ai a =.=. Nhưng sau đó được Triệu huyện lệnh chăm sóc rất tốt, không đến mấy năm vóc dáng Trình Dược liền dài ra, chẳng những cao hơn mà còn tráng hơn hắn, quan trọng hơn là y so với Triệu huyện lệnh còn già dặn hơn một chút, cho nên kiên quyết bắt y gọi hắn như thế, Trình Dược sao cũng không tình bướng bỉnh của Trình Dược có đôi khi đến Triệu huyện lệnh cũng đành chịu thua một phép, càng ngày càng nhân nhượng, cố ý bảo y sau lưng gọi là Lạc Thừa ca cũng được, đáng tiếc Trình Dược không quan tâm đến trước mặt hay sau lưng, luôn nghĩ mọi biện pháp để trốn không gọi hắn khiến Triệu huyện lệnh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Khó khăn lắm hôm nay mới bắt được một cơ hội, thừa dịp Trình Dược vì biến mất không nói tiếng nào hại hắn lo lắng không yên mà áy náy mới bắt y gọi một tiếng Lạc Thừa ca. Quả nhiên, vừa nghe được gọi cái danh xưng đã lâu này, Triệu huyện lệnh bưng lấy chén trà có thể nói là cười đến thư sướng. Chương 9 Hình ẢnhJesus as a boy, praying - Chúa Giê Su Na Xa Rét lớn lên ở thành Na Xa Rét. Ngài học được nhiều điều và trở nên “mạnh mẽ,… và ơn Đức Chúa Trời ngự trên Ngài.” Hình ẢnhJesus goes with Joseph, Mary and others to Jerusalem - Khi Chúa Giê Su được 12 tuổi, Ngài đi với Giô Sép và Ma Ri trong một nhóm người dự lễ ở Giê Ru Sa Lem. Họ ở đó vài ngày. Hình ẢnhJoseph and Mary returning home from Jerusalem without Jesus - Khi Giô Sép và Ma Ri rời nhà, họ nghĩ rằng Chúa Giê Su đang trở lại Na Xa Rét với bạn bè của Ngài. Nhưng Chúa Giê Su đã ở lại Giê Ru Sa Lem. Hình ẢnhJoseph and Mary looking for Jesus in Jerusalem - Khi Giô Sép và Ma Ri đi tìm Chúa Giê Su thì họ không thể tìm ra Ngài. Không một ai trong nhóm họ đã thấy Ngài. Vậy nên, Giô Sép và Ma Ri trở lại Giê Ru Sa Lem. Họ đã tìm Chúa Giê Su trong ba ngày. Họ rất buồn. Hình ẢnhJesus with the teachers in the temple - Cuối cùng, họ tìm thấy Chúa Giê Su trong đền thờ đang nói chuyện với một số giáo sư. Ngài đang trả lời những câu hỏi của họ. Các giáo sư này rất ngạc nhiên thấy Chúa Giê Su biết rất nhiều điều. Hình ẢnhJoseph and Mary find Jesus in the temple - Ma Ri nói với Chúa Giê Su rằng bà và Giô Sép đã lo lắng về Ngài. Chúa Giê Su đáp rằng Ngài đang làm công việc của Cha Ngài—công việc của Thượng Đế. Giô Sép và Ma Ri không hiểu. Hình ẢnhJesus returns with Joseph and Mary to Nazareth - Chúa Giê Su đi về nhà ở Na Xa Rét với Giô Sép và Ma Ri và vâng lời họ. Hình ẢnhJesus continues to study - Chúa Giê Su học biết càng nhiều thêm về công việc của Cha Thiên Thượng. Hình ẢnhJesus grows tall and strong - Vóc dạc Ngài cao lớn và mạnh mẽ. Hình ẢnhJesus as a youth handing bread to a girl - Dân chúng yêu mến Ngài. Ngài làm điều mà Thượng Đế muốn Ngài làm. Hình ẢnhJesus as a youth, praying - Thượng Đế yêu thương Ngài. Bản edit thuộc về Fan Cuồng Boy Love. Mọi bài đăng bản edit này ở các trang khác ngoài đều chưa được cho phép. Hãy ủng hộ team dịch bằng cách đọc truyện tại Cậu nhóc đơn thuần ngại ngùng yêu thầm lớp trưởng lớp mình, thế nhưng thái độ của lớp trưởng với cậu lại như vừa đấm vừa xoa. Liệu mùa xuân đầu đời của cậu rồi sẽ tu thành chánh quả hay không? Tác giả Bắt Được Một Con Cá Trợ lý Mộng Tử Manhua Lời người đăng đây là một bộ truyện dành cho những bạn yêu thích vườn trường lãng mạn =3= truyện có nét vẽ cực kiểu đáng yêu luôn, tuy chỉ mới đọc sơ nhưng tui thấy bạn công nào!? cũng ngầu cũng soái hết trơn~~ cùng nhảy hố nào các thím ơi~~ Thông tin thêm Nhân lực tham gia edit Chè, Larten, Jepp, Un, Diện, Ren, Ying, Char, Un

câu chuyện thiếu niên chương 50